Wednesday, 21 September 2022

 Trích đoạn “Know no fear”

Biên dịch: Quoc Cuong Do


Bối cảnh: Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết là chiến dịch tấn công hành tinh Calth do Quân đoàn Word Bearers thực hiện. Một yếu tố vô cùng quan trọng trong âm mưu này là đòn đâm lưng bất ngờ lên các chiến binh Ultramarines. Mục đích của việc này nhằm giúp cho Erebus thực hiện thành công nghi lễ hỗn mang triệu hồi quỷ dữ lên toàn cõi Calth, đồng thời đánh gục lực lượng phòng vệ của Ultramarines. Đọc đoạn trích các bạn sẽ hiểu yếu tố đam lưng bất ngờ ở đây là gì, và tại sao nó lại có vai trò quan trọng. Có thể nói, đây chính là phát súng đầu tiên của chiến dịch hủy diệt Calth.
Chúc các bạn vui vẻ.


[mark: -0.40.20]


‘Đã rõ,” Sorot Tchure trả lời. 

Rồi hắn quay lại với những người khác.Trên tàu Samothrace, thuộc cấp của hắn đang vẫn bù khú cùng với đại đội của Luciel. Họ vừa mới dùng xong bữa tối trang trọng do Luciel tổ chức. Không ai trong số họ cần tới những món ăn sang trọng như vậy, nhưng đó là một nghĩa cử mang tính tượng trưng. Họ ăn tối cùng với đồng minh, như những chiến binh thuở xa xưa, để thắt chặt tình bằng hữu cho cuộc chiến sắp tới. 

‘Có vấn đề gì sao?’ Luciel hỏi. 

Tchure lắc đầu. 

‘Vài thắc mắc về khoang chất xếp thôi.’

Tchure nhìn vào Luciel.

‘Tại sao các anh lại thay đổi phù hiệu và sắc phục?’ Luciel hỏi.

‘Chúng tôi đang tự làm mới mình,’ Tchure trả lời. ‘Một sắc màu mới để đánh dấu cho một khởi đầu mới. Có lẽ nó biểu trưng cho phẩm chất của vị primarch đáng kính của chúng tôi, cầu cho vũ trụ phù hộ ngài. Chúng tôi chưa bao giờ tìm được bản ngã của mình, Honorius ạ. Không như các anh. Chúng tôi thật khó để nhận ra vai trò của bản thân. Tôi cho rằng các anh không nhận ra mình may mắn đến nhường nào đâu. Sự rõ ràng trong mục đích và vị trí là các Ultramarines. Ngay từ đầu các anh đã có danh tiếng không thể bàn cãi, và một vai trò rõ ràng.’

Hắn dừng lại.

‘Suốt nhiều năm, tôi đã khinh bỉ Lorgar,’ hắn nói khẽ.

‘Cái gì?’

‘Anh nghe rồi đấy.’

‘Sorot, anh không được -’

‘Nhìn vào primarch của anh xem, Honorius. Ngài thật kiên định. Thật cao quý. Tôi đã phát ghen với các anh, ghen tỵ với các Imperial Fists, với Luna Wolves, và Iron Hands. Không chỉ mình tôi thôi đâu. Chúng tôi khổ sở vì lạc lối, Honorius ạ. Chúng tôi đổ mồ hôi dưới gánh nặng của một chỉ huy lỗi lạc nhưng lại vô cùng mong manh. Chúng tôi không chỉ gánh vác những lời răn nữa, anh bạn. Chúng tôi còn phải gánh theo Lorgar.’

‘Có những người nhanh chóng nắm bắt vị trí của mình,’ Luciel nói chắc chắn. ‘Tôi đã nghĩ tới điều này. Một số bắt nhịp rất nhanh chóng. Những người khác cần thời gian để thích nghi, để tìm hiểu xem mục đích của bản thân là gì. Primarch của anh, Lorgar vĩ đại, là một người con của Hoàng đế. Luôn sẽ có một vai trò cho ngài ấy. Biết đâu nó sẽ còn cao đẹp hơn cả Guilliman hay là Dorn. Phải, chúng tôi may mắn vì nhận thức một cách rõ ràng. Tôi biết chứ. Các Imperial Fists, các Hands, hay các Angels cũng vậy. Có Terra trên cao, và cả các Wolves of Fenris, và các World Eaters, Sorot ạ. Biết đâu sự thiếu rõ ràng mà anh đang suy tư lại bởi vai trò của Lorgar sẽ là không tưởng tượng nổi.’

Tchure mỉm cười.

‘Tôi không tin được là anh lại nói tốt cho ngài ấy.’

‘Còn sao anh lại không?’

Tchure nhún vai.

‘Tôi nghĩ cuối cùng thì chúng tôi cũng tìm được mục đích, Honorius,’ hắn nói. ‘Nó cho chúng tôi lòng quyết tâm. Chúng tôi thay đổi màu của chiến giáp. Tôi… tôi được đề nghị trở thành một trong những người tiên phong.’

Luciel rùng mình, và cảm thấy khó hiểu.

‘Anh kể cho tôi rồi.’

‘Tôi có thứ phải chứng minh.’

‘Tại sao?’ Luciel hỏi.

‘Tôi phải minh chứng lòng tận trung với mục đích mới.’

‘Vậy bằng cách nào?’ Luciel hỏi.

Tchure không trả lời. Luciel nhận thấy ngón tay của gã Word Bearer rung động, gõ gõ lên mặt bàn. Thái độ gì vậy? Lo lắng ư?

‘Tôi đã học được một thứ,’ Tchure đột ngột chuyển chủ đề. ‘Một mánh trong chiến trận mà tôi nghĩ anh sẽ thấy thú vị.’

Luciel nâng cốc và nhấp một ngụm rượu. 

‘Kể đi,’ anh mỉm cười. 

Tchure mân mê chiếc cốc vại bằng vàng. 

‘Đó là trong trận chiến ở Isstvan.’

‘Isstvan? Có giao tranh ở hệ Isstvan sao?’

Tchure gật đầu. 

‘Tôi không thấy báo cáo về việc đó. Phải chăng là một chiến dịch chinh phạt?’

‘Mới đây thôi,’ Tchure nói. ‘Báo cáo đầy đủ về chiến dịch sẽ được Đại thống soái phê chuẩn. Sau đó nó sẽ được công khai.’

Luciel nhướng lông mày. 

‘Guilliman sẽ không hài lòng khi bị bỏ qua như vậy chút nào. Phải chăng đây là cách Đại thống soái sẽ điều hành cuộc Đại viễn chinh từ giờ trở đi? Guilliman luôn muốn được cập nhật toàn bộ dữ liệu quân sự. Và Isstvan đã thần phục -’

Tchure giơ tay ra hiệu. 

‘Mới đây thôi. Mới toanh. Và đã kết thúc rồi. Primarch của anh sẽ nghe đến nó sớm thôi. Vấn đề là, trận chiến rất đau xót. Đế chế đã đối mặt với một kẻ thù sử dụng quyền năng từ sự phản trắc.’

‘Phản trắc?’ Luciel hỏi. 

‘Anh phải hiểu, nó không phải một chiến lược thông thường. Cũng không phải chiến thuật gây bất ngờ hay bào mòn kẻ địch. Tôi muốn nói tới một vật sở hữu. Một loại quyền năng.’

‘Tôi không chắc tôi hiểu ý anh là gì,’ Luciel mỉm cười. ‘Cứ như là anh đang nói đến… ma thuật vậy.’

‘Gần như là vậy. Kẻ thù tin rằng có sức mạnh ẩn chứa trong sự bội phản. Để đánh bại niềm kiêu hãnh của đối thủ, để che giấu mục tiêu thực sự, và để biến… Chà, chúng tin rằng nó thực sự ban cho chúng sức mạnh.’

‘Tôi không hiểu bằng cách nào.’

‘Không sao?’ Tchure hỏi. ‘Chúng tin rằng hiệu lực của nó phụ thuộc vào cấp độ của sự phản bội. Nếu một kẻ bất ngờ phản bội đồng minh của mình, đó là một cấp độ. Nhưng nếu một kẻ được tin cậy phản bội lại bạn bè. Đó là dạng sức mạnh thuần khiết nhất, bởi sự phản trắc đã cắm rễ quá sâu. Bởi nó đòi hỏi quá nhiều sự băng hoại về đạo đức. Niềm tin. Tình bạn. Lòng trung thành. Sự tin cậy. Sự chân thành. Hành động đó quá mạnh mẽ vì nó vượt quá mọi sức tưởng tượng. Nó đạt tới hiệu lực tương đương với nghi lễ hiến tế bằng máu quyền năng nhất.’

Luciel ngồi thẳng dậy. 

‘Thật thú vị, hẳn vậy,’ anh nói. ‘Khi chúng tin như vậy. Về mặt văn hoá, nó nói lên nhiều điều về nguyên tắc danh dự của chúng. Nếu chúng tin việc đó ban cho chúng sức mạnh, thì có vẻ như đó là hành động mê tín. Và đương nhiên ít có giá trị chiến lược hay kỹ nghệ trong chiến tranh. Trừ tác động về mặt tinh thần, theo tôi nghĩ.’

‘Vậy mà có tác dụng với chúng đấy.’

‘Cho đến khi các anh nghiền nát chúng, đương nhiên rồi.’

Sorot Tchure không trả lời. 

‘Có chuyện gì vậy?’ Luciel hỏi. 

‘Nó giống như hiến tế vậy,’ Tchure nói. ‘Anh tìm ra và thực hiện hành động phản bội đê hèn nhất có thể, và nó giống như hiến tế trong quá trình thực hiện nghi lễ cầu xin chiến thắng và sự huỷ diệt.’

‘Tôi vẫn không hiểu, nó chẳng cho thấy chút chiến thuật nào cả.’

‘Thật sao? Thật sao, Honorius? Nếu có thì sao? Nếu như có cả một loại hình chiến tranh khác, vượt qua tất cả nghệ thuật chiến tranh thực dụng, làm lu mờ mọi quy tắc tác chiến của Ultramarines và cả Đế chế? Một cuộc chiến tâm linh? Một cuộc chiến ma quỷ?

‘Anh nói như thể tin vào điều đó vậy,’ Luciel bật cười. 

‘Hãy nghĩ về điều tôi đang nói,’ Tchure nói khẽ. Hắn nhìn quanh căn phòng, vào đám thuộc hạ đang uống và nói chuyện cùng người của Luciel. ‘Hãy nghĩ mà xem… nếu như các Word Bearers đâm sau lưng các Ultramarines, thì chẳng phải đó là sự phản bội đê hèn nhất sao? Không nói tới Lorgar và Guilliman, vì dù sao họ cũng chẳng ưa gì nhau. Nhưng ở đây, ngay trong căn phòng này, giữa hai người đã là bạn bè thân thiết?’

‘Đó hẳn là sự lừa dối ghê tởm nhất,’ Luciel đồng tình. ‘Tôi thừa nhận nó có chút sức nặng. Giống như cú sốc lớn lên toàn Quân đoàn. Chúng ta miễn nhiễm với nỗi sợ, nhưng sự kinh hãi và bất ngờ có thể bao phủ chúng ta trong phút chốc bởi sự không tưởng của hành động đó.’

Tchure gật đầu. 

‘Và đó chính là vấn đề cốt lõi,’ hắn nói. ‘Sự hy sinh thắp lên ngọn lửa cho cuộc chiến tâm linh.’

Luciel lặng lẽ gật đầu. 

‘Tôi cho rằng anh nói đúng. Thật tốt để hiểu, và cho phép, một kẻ thù mang niềm tin nhường vậy vào thứ quyền năng đáng phỉ nhổ.’

Tchure mỉm cười. 

‘Tôi đã mong anh hiểu,’ hắn nói. 


[mark: -0.19.45]


‘Hiểu cái gì?’ Luciel hỏi. 

‘Tôi được đề nghị trở thành một trong những người tiên phong,’ Tchure nói. 

‘Và?’

‘Tôi phải minh chứng lòng tận trung với mục đích mới.’

Luciel nhìn thẳng vào hắn. 

Chỉ trong một giây. Một giây. Và trong một giây đó, cuối cùng anh nhận ra những gì Sorot Tchure đang muốn nói với anh. 

Rằng để không phản bội một mối liên kết không thể tách rời, Sorot Tchure đã chọn quay lưng với một kẻ khác. 

Chiếc cốc rơi khỏi tay Luciel. Bằng bản năng, bàn tay anh di chuyển đến khẩu súng ngắn của mình. Chỉ có cơn sốc khủng khiếp, không tưởng làm chậm anh lại. 

Nhưng khẩu súng ngắn plasma đã nằm sẵn trong tay hắn. 

Chiếc cốc thậm chí còn chưa chạm mặt bàn. 

Tchure khai hoả. Ở khoảng cách cực gần, tia plasma bắn thẳng vào ngực Honorius Luciel. Tia plasma nóng bỏng như một ngôi sao lùn. Nó làm bốc hơi tấm giáp ngực, vỏ bảo vệ, xương gia cường và tuỷ sống. Nó huỷ diệt da thịt, hai trái tim, và các nội tạng thứ cấp. Nó biến máu thành bụi. Phát bắn như nhát búa đánh bật Luciel văng vào bàn, khiến cho chiếc cốc bị hất tung lên không, vẽ nên một vệt rượu hình bán nguyệt. 

Đại đội của Luciel quay lại, hoàn toàn bất ngờ, không hiểu nổi tiếng súng và cảnh Đội trưởng của mình lại ngã vật trên sàn. Thuộc hạ của Tchure chỉ đơn giản là rút súng. Chúng không hề bị phân tâm bởi tiếng súng. Mắt chúng chưa hề rời khỏi người mình đang nói chuyện cùng, những người đang quay đi vì bối rối. 

Luciel lăn trên sàn, tứ chi co giật, chiếc bàn gãy rơi xuống xung quanh anh. Chiếc cốc vại rơi xuống và nảy lên bên cạnh. Hai mắt anh mở to, kinh hoàng. Phát bắn plasma đã tạo thành một cái lỗ to tướng trên ngực anh. Cơ thể anh bị xuyên thủng. Có thể nhìn thấy sàn tàu qua cơ thể đang co giật. Xung quanh vết bắn, da thịt bị đốt cháy và nấu chín bởi siêu nhiệt áp. Tại nơi lớp giáp bị xuyên qua, đường viền vẫn còn đang nóng đỏ. Các tế bào Larraman không có cách nào để hồi phục vết thương khủng khiếp đến nhường vậy. Tchure đã đứng dậy, xô đổ chiếc ghế ra phía sau. Hắn ngắm thẳng khẩu plasma vào mặt Luciel, và bắn lần nữa. 

Xung quanh hắn, căn phòng bỗng rung chuyển bởi hàng loạt tiếng súng. Hai mươi hoặc ba mươi phát boltgun khai hoả gần như cùng lúc. Những thân thể bọc giáp bay ngược ra sau, gục ngã. Một làn hơi máu tràn ngập không khí trong phòng. 

Chiếc cốc nảy trên sàn lần thứ ba, lăn thành một vòng tròn, rồi cuối cùng dừng lại bên cạnh hộp sọ vỡ nát và cháy xém của Honorius Luciel. 


#lore #calth #ultramarines #wordbearers

No comments:

Post a Comment